CƯỠNG BỨC HỒI HƯƠNG
Xa thẳm mù tăm chẳng bến bờ
Làm sao diễn hết nỗi bơ vơ
Nguồn vui khô kiệt tận đầu mối
Thân phận mồ côi – phận trẻ thơ
Xa thẳm mù tăm chẳng bến bờ
Làm sao diễn hết nỗi bơ vơ
Nguồn vui khô kiệt tận nguồn suối
Thống khổ nào hơn cảnh đợi chờ
Thống khổ nào hơn nỗi đợi chờ
Đợi chờ chỉ để có chờ thôi
Người ta đã khép lòng nhân đạo
Cưỡng bức hồi hương thật hãi hùng
Thế giới quay lưng về nỗi chết
Cõi chết ngay trên cuộc sống đau
Bao người lặng lẽ âm thầm trách
Biệt nghiệp và ngay cả nghiệp chung
Tự hỏi đâu là lòng nhân đạo
Đâu nghĩa đồng bào nghĩa đệ huynh
Bởi kẻ ra đi đã trở về
Ngay khi Cộng Sản vẫn còn trơ
Nhiều người kinh ngạc và tra vấn
Tỵ nạn vì cơm hay vì chi?
Làm sao trách được những người xa
Ngay cả bà con ở cận nhà
Cũng không quan thiết không màng đến
Thử hỏi làm sao người dưng thương
Ôi cảnh lầm than và vô vọng
Ngàn năm còn đó một lần đi