VÀ “GIỚI THẬP THIỆN” CHO NGƯỜI CƯ SĨ
Thích Hạnh Chơn
Trong Phật giáo, giới luật đóng vai tròvô cùng quan trọng đối với Tăng đoàn. Giới luật và Chánh pháp là hai tạng có thể hướng dẫn hàng hậu học tu hànhgiác ngộgiải thoát. Điều này được Đức Phật chỉ dạy trước khi diệt độ. Đức Thế Tôn bảo ngài A-nan-đa rằng “Pháp và Luật của Ta là Bậc Đạo sư của các Ngươi”[1]. Từ đó, giới luật được xem như là thọ mạng của Phật giáo.
Tuy nhiên, với hàng đệ tửtại gia (cư sĩ), chỉ có giới được áp dụng. Giới ở đây được xem như là những điều học, những điều dạy về đạo đức có giá trị khuyến khích hơn là trừng phạt. Theo truyền thốngPhật giáo Nam truyền, giới của cư sĩ chỉ có Năm giới và Bát quan trai giới (tám giới). Với truyền thốngPhật giáo Bắc truyền, “giới thập thiện” và giới Bồ-tát được đưa thêm vào[2]. Bài viết sẽ tìm hiểu về việc truyền giới Bồ-tát và “giới Thập thiện” dành cho người cư sĩtại gia theo truyền thống Bắc truyền.
Khái niệm giới luật:
Giới (Sila) là những điều răn cấm hay đúng hơn là những điều học do Đức Phật chế định cho hàng đệ tửxuất gia và tại gia để ngăn ngừatội lỗi của ba nghiệp. Giới có công năngngăn ngừa điều xấu ác, đem đến sự giải thoát khổ đau do hành động xấu gây ra và làm cho cuộc sống có sự hòa hợp, an lạc.
Trong khi đó, Luật (vinaya) là những nguyên tắc do Đức Phậtquy định dành cho hàng xuất gia sống tập thể Tăng đoàn. Luật là những điều hướng dẫn để Tăng chúng nghiêm trì giới cấm và cũng là những phương pháp hướng dẫn xử lý các trường hợpvi phạmgiới luật trong Tăng đoàn[3].
Với chủ trương xiển dương tư tưởngĐại thừa, truyền thốngPhật giáo Bắc truyền có thêm giới Bồ-tát. Giới Bồ-tát, theo nghĩa rộng, là trì tất cả tịnh giới (nhiếp luật nghi giới), là làm tất cả các điều lành (nhiếp thiện pháp giới) và là làm lợi ích cho chúng sanh (nhiêu ích hữu tình giới). Nói cách khác, giới Bồ-tát là không làm các điều bất thiện, phát tâm làm các điều thiện và chủ đích là phụng sự đem lợi lạc đến cho chúng sanh. Theo Hòa thượngThánh Nghiêm, “Bồ-tát giới nghĩa là giới của Bồ-tát. Muốn làm Bồ-tát trước tiên phải thọ Bồ-tát giới”[4]. Như vậy, bất cứ ai thọ giới Bồ-tát đều có thể tự xưng là Bồ-tát?
Trong Phật giáo, danh từ giới thể thường được nhắc đến bên cạnh giới tướng. Thiết nghĩ, giới thể mang tính trừu tượng và đạt được qua sự hành trìPhật pháp của mỗi cá nhân chứ không phải ai truyền cho được. Trong những năm đầu thành lậpTăng đoàn, Đức Phật chưa chế giới. Tuy nhiên, không ai có thể nói các đệ tử lớn như Xá Lợi Phất, Mục Kiền Liên… không đắc giới thể bởi các ngài đã thực hànhChánh pháp và đã chứng Thánh quả. Do đó, vấn đềgiới thể không bàn trong bài viết này.
Mục đíchchế giới của Đức Phật
Có thể nói rằng, giới luật được Đức Phật chế ra nhằm vào đối tượng là người xuất gia hay Tăng đoàn. Mục đíchchế giới của Đức Phật là để giúp các đệ tửhoàn thiện chính bản thân, tức là chuyển hóa nội tâm và để phù hợp với hoàn cảnhxã hội nhằm tránh những ảnh hưởng xấu đến uy tín của Tăng đoàn. Về hoàn thiệnbản thân, giới giúp hành giả tránh sai lầmbất thiện, tịnh hóa ba nghiệp và làm nền tảng cho sự phát triển trí tuệ. Về ứng xử xã hội, giới giúp Tăng đoàn khỏi bị người đời chê trách, ngăn ngừa những hành động sai trái của các cá nhân và làm lợi íchđời sống tập thể.
Luật tạng cũng ghi mười lợi ích của việc chế giới[5]. Trong đó, giới là nhằm nhiếp phục Tăng chúng để cho Tăng đoànhòa hợp, an lạc (từ lợi ích 1 đến 5). Từ đó, Tăng đoàn mới xứng đáng trở thành nơi hàng tại giatin tưởng (lợi ích 6, 7). Giới cũng có công năng giúp hành giả đoạn trừ các lậu hoặc tức phiền não (lợi ích 8, 9). Cuối cùng, nhờ Tăng đoàn nghiêm trì giới luật mà Chánh pháp được tồn tạilâu dài (lợi ích 10).
Việc chế giới được tin là bắt đầu từ năm thứ 13 sau khi có thành viên trong Tăng đoàn phạm vào các điều ô uế hay bất thiện. Như vậy, Đức Phật không phải tự bày ra giới mà chỉ chế giới khi trong Tăng đoàn có người làm những điều bất thiện hay lậu hoặc[6].
Từ mục đíchchế giới trên, có thể nói rằng thọ giới là sự tự nguyện của mỗi cá nhân khi muốn hoàn thiệnbản thân và trở thành thành viên của Tăng đoàn. Tuy nhiên, khi đã là thành viên của Tăng đoàn, vị ấy phải sinh hoạt theo giới luật của Tăng đoàn. Sự tự nguyện ở đây phải được hiểu là hoặc sống đời sốngxuất gia theo giới luậtTăng đoàn hoặc sống đời sốngcư sĩtại gia theo ý nguyệncá nhân.
Người cư sĩtại giaphát nguyệnthọ giới để tu tập nhằm hoàn thiện nhân cách hướng đến đời sốngan lạcgiải thoátphiền não trong cuộc sống thế tục. Sự phát nguyện ấy có thể duy trìlâu dài và cũng có thể gián đoạn hay chấm dứt (vi phạm giới). Không có một sự chế tài nào được quy định đối với hàng cư sĩ khi họ vi phạm giới vì họ không sống đời sống như Tăng đoàn. Do đó, có thể nói sự truyền giới cho hàng cư sĩ mang tính chất khuyến khích hơn là bắt buộc như hàng xuất gia. Vì tính chất khuyến khích nên thiết nghĩ cũng cần xét đến tính thực tếdựa trênnăng lựcthực hành của người phát tâmthọ giới để hạn chếhình thức.
Nguồn gốc và nội dung giới Bồ-tát và “giới Thập thiện”
Theo sử liệu Phật giáo, các giới Đức Phật chế ra đều có đối tượng cụ thểvi phạm. Các đối tượng ấy là những đệ tử của Đức Phật như Tu-đề-na, Đàn-ni-ca…
Tuy nhiên, đối tượng Đức Phậtchế giới Bồ-tát không phải là nhân vật lịch sửcụ thể. Theo kinh Phạm võng (bản giới Bồ-tát được sử dụngphổ biến ở Việt Nam), Đức Phậtgiảng kinh này cho đại chúng nhưng chỉ nói chung chung chứ không rõ đại chúng nào. Vì thuyết giới chung cho đại chúng nên không phải vì có người vi phạm mà chế giới. Các giới Bồ-tát như thế được hiểu như là những điều đạo đứchướng thượng. Nếu người nào thực hành giới thì người đó sẽ hưởng quả lành. Nếu khôngthực hành mà còn làm ngược lại thì vị ấy chịu quả báo ác. Đó là tinh thầnnhân quả. Đối với giới Bồ-tát, không có điều luật tương ứng để xử lý những trường hợpvi phạm giới.
Hòa thượngThánh Nghiêm viết: “Truyền thuyết cho rằng Đức PhậtThích Catruyền giới Bồ-tát cho ngài Di Lặc. Ngài Di Lặc truyền xuống cho hơn 20 vị Bồ-tát lần lượt truyền nhau…”[7]. Bồ-tát Di Lặc được tin là sẽ xuất hiệntrong đờivị lai nên không phải là nhân vật lịch sử đời quá khứ hay hiện tại. Như vậy, sự truyền thọ giới Bồ-tát hoàn toàn khác với sự truyền thọ giớiThanh Văn.
Điều kiệnthọ giới Bồ-tát là đối tượng thọ giới phải có chủng tánh Bồ-tát hay Đại thừa, phát Bồ-đề tâm và không bị các chướng ngại gồm phiền não chướng, nghiệp chướng và báo chướng. Đây là một thách đố đối với những ai truyền thọ giới Bồ-tát bởi không có tiêu chuẩnđánh giácụ thể. Khi đã thọ giới, người thọ giới Bồ-tát sẽ mất giới trong hai trường hợp là phạm giới trọng và xả Bồ-đề tâm[8]. Việc mất giới cũng tự cá nhân biết và không có luật xử lý như giới Thanh Văn.
Theo nguyên tắc thì Bồ-tát giới gồm đủ 10 giới trọng và 48 giới khinh được ghi trong kinhPhạm võng. Tuy nhiên, vì phương tiện nên Bồ-tát giới tại gia chỉ thọ 6 giới trọng và 28 giới khinh được lấy từ phẩm Thọ giới, kinh Ưu-bà-tắc giới. Nội dung 6 giới trọng của giới Bồ-tát tại gia tương đương với năm giới, còn 28 giới khinh là những lời khuyên làm thiện và có thể thực hành được.
Các giới khinh là những lời khuyến khích bao gồmcúng dườngcha mẹ, sư trưởng (1); chăm sóc người bệnh khổ (3, 28); bố thí cho người hành khất (4); thi lễ khi gặp bậc tôn trưởng (6); tu Bát quan trai giới (7); đi nghe pháp (8); không dùng của thường trụ (9); không đi vào nơi hiểm nạn một mình (11), không ngủ lại chùa (khác giới tính) một mình (12); không vì mình đánh mắng người (13); không đem thức ăn thừa cho người (14); không nuôi súc vậtăn thịt (15); cho người khác động vật lớn phải làm phép tịnh thí (16); dự trữ y bát… để cúng dường người thọ giới Bồ-tát (17); không vi phạmpháp luật nhà nước (22); cúng dườngTam bảo trước khi hưởng thành quả (23); không tán thánquan điểm riêng khi đại chúngkhông chấp thuận (24); không giành đi trước bậc tôn kính (25); cúng dườngthức ănbình đẳng (26); không nuôi tằm (27). Trong 28 giới khinh, có một số giới lập lại hay triển khai từ giới trọng như giới thứ hai (say rượu), thứ 10, 18 (liên quansát sinh), thứ 19, 21 (liên quantrộm cắp), thứ 20 (liên quan giới dâm).
Nhìn chung, giới Bồ-tát tại giadựa trêncăn bảnnăm giới và những lời dạy đạo đức khuyến khích người cư sĩ sống đúng đạo làm người, thể hiệnlòng từ với người bệnh và động vật, biết bố thícúng dường, biết đi nghe pháp và tập tu hạnh xuất gia (Bát quan trai). Tuy nhiên, giới Bồ-tát tại gia chưa có điều nào khuyến khích người cư sĩbố thí pháp, tức là làm công việc hoằng pháp bằng con đườngphổ biếnlời Phật dạy. Có thể nói nhiệm vụ quan trọng của một vị Bồ-tát là cứu độchúng sanh qua việc bố thí pháp chưa được đề cập. Do đó, sau khi thọ giới người thọ giới Bồ-tát cũng không có biểu hiện gì khác so với người Phật tửquy y và thọ năm giới. Một người Phật tửchân chính không thọ giới Bồ-tát vẫn phải cư xửphù hợp với những điều giới Bồ-tát tại gia vì đó là những điều đạo đứcphổ biến. Đây là điều cần suy ngẫm để làm sao việc truyền thọ giới Bồ-tát tại gia có hiệu quảtích cực hơn.
Về Thập thiện, từ “giới” không rõ được đưa vào khi nào để trở thành “giới Thập thiện” và sự truyền thọ giới này bắt đầu từ khi nào? Kinh Saleyyaka thuộc kinh Trung bộ đề cập Thập thiện là mười điều thiện được thực hành đúng pháp, đúng chánh đạo thông qua ba nghiệp là thân, khẩu, ý hành. Thân không sát sanh, không lấy của không cho, không tà hạnh đối với các dục. Khẩu không vọng ngữ, không nói hai lưỡi, không nói lời độc ác, không nói lời phù phiếm. Ý không tham, không sân, không tà kiến (si mê).
Theo Phật giáo Bắc truyền, mười điều thiện được trình bày trong kinh Thập thiện nghiệp đạo. Kinh này được tin do Đức Phật thuyết cho 8.000 Đại Tỳ-kheo và 32.000 ngàn Bồ-tát tại cung rồng Ta-kiệt-la.
Đây là mười điều thiện hay mười điều đạo đức dành cho tất cả những ai sống đời sốnghướng thượng, đời sống bậc thánh. Trong đó, bảy điều thiện đầu thuộc về các giới của xuất gia và tại gia, ba điều sau không tìm thấy trong giới luật Phật chế cho Thanh Văn. Tất nhiên, trong các kinh cũng có đề cập những điều đạo đứcliên quan đến giới nhưng không phải tất cả đều quy định trong giới bổn. Ba điều thiện sau là một ví dụ. Trong trường hợp này, chúng được xem như là pháp.
Nếu như giới Bồ-tát tại gia có thể khả thi trong việc thực hành thì ba điều sau trong “giới thập thiện” rất khó thực thi. Ngay cả người truyền giới cũng chưa thể giữ được ba điều này huống chi người tại giathọ giới. Tham-sân-si là căn bản phiền não thì đâu dễ đoạn trừ nếu chưa phải là bậc thánh. Người truyền và thọ giới không dám chắc giữ được vậy thì có cần truyền thọ giới không? Nếu xem như là pháp, thì việc học và hành theo như nhiều pháp khác là hợp lý hơn. Xin các bậc cao minh chỉ giáo!
Kết luận
Bản chất của giới là những điều đạo đức, điều luật nhằm giúp con người tránh các điều ác, làm các điều lành. Giới là nền tảng để có cuộc sống an tịnh đưa đến phát triển trí tuệgiác ngộgiải thoát. Giới luật là cơ sở để Tăng đoàn sống hòa hợp, an lạc. Do đó, việc truyền thọ giới là có mục đích và mang tính khả thi.
Giới Bồ-tát nhấn mạnh về khía cạnh tâm Bồ-đề, tức tâmphát nguyệnđộ sanh làm lợi ích cho nhiều người. Vì mang tính chấtphát nguyện nên giới Bồ-tát không có một cơ chế xử lý như giới Thanh Văn.
Tất nhiên, việc truyền thọ giới Bồ-tát là tích cực nhưng nó cần phảidựa trên kết quả thực hành chứ không phải hình thức. Với việc truyền “giới Thập thiện”, thiết nghĩ cũng cần phân biệt đâu là giới và đâu là pháp. Giới thọ phải giữ gìn, còn pháp thì tự học và hành theo.
Xem thêm: Lời Chia Sẻ Với Những Cư Sĩ Thọ Bồ Tát Giới – Thầy Thích Phước Tiến: