Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
Translated by Nyanaponika Thera & Bhikkhu Bodhi – Source: www.bps.lk)
Thí Dụ Về Em Bé, Kinh Tăng Chi Bộ Nầy các Tỳ Kheo, con người thường ưa thích thú vui nhục dục. Bây giờ nếu một người thanh niên còn trẻ, sinh ra trong một gia đình đàng hoàng, quyết địnhtừ bỏ công việc đi làm sinh sống [nghĩa là, bỏ cây liềm cắt lúa, và bỏ cây đòn gánh cùng đôi quang gánh để gánh lúa về], anh rời bỏ gia đình mình, đi xuất giatrở thành người không nhà, người ta sẽ nghĩ anh ta làm như thế bởi vì anh có lòng tinvững chắc. Và tại sao người ta lại nghĩ như thế? Bởi vì đối với những người trẻ tuổi, họ tìm thú vui nhục dục rất dễ dàng. Những thú vui nhục dục nầy có nhiều loại, thô tục, không thô tục và trong sạch. Nầy các Tỳ Kheo, bây giờ giả dụ như có một em bé chưa biết đi, đang nằm ngửa, lưng đặt trên giường. Vì do cô y tá sơ suất, em bé cầm một cây tăm nhỏ hay một mảnh vỡ, bỏ vào miệng. Rồi, cô y tá liền trông thấy chuyện xảy ra, cô rất nhanh nhẹn móc ra vật còn kẹt trong miệng em bé. Nhưng, nếu cô y tá không lấy ra được vật kẹt trong miệng em bé, cô sẽ dùng tay phải giữ đầu em bé, và cong những ngón tay kia để móc ra vật đang còn kẹt, cho dù cô phải làm chảy máu miệng em bé. Tại sao vậy? Ta không phủ nhận, chuyện cô đã làm đau đớn em bé, tuy nhiên chỉ vì lòng từ bi, chỉ vì lòng thương xót em bé, chỉ vì cô mong muốn cho em bé được mọi chuyện tốt lành, nên cô đã làm như thế. Nhưng khi em đã lớn khôn rồi và đã có nhiều hiểu biết, lúc nầy, cô y tá không cần để ý đến em nữa, vì cô hiểu rằng, từ nay em tự lo được cho chính mình và em sẽ không còn bất cẩn như trước. Nầy các Tỳ Kheo, cũng như thế, khi một nhà sư chưa có lòng tinvững chắc vào những việc thiện lành, chưa biết xấu hổ và chưa biết sống đạo đức, ông chưa biết đặt nguồn sức mạnh và nguồn trí tuệ vào những việc thiện lành, nhà sư nào làm như thế, thì ta vẫn còn phải để ý đến chuyện ông ta làm. Nhưng nếu có nhà sư nào, chứng tỏ làm được những việc nói trên, ta sẽ không còn lo lắng cho nhà sư ấy nữa, bởi vì, từ nay nhà sư nầy tự lo được cho chính mình và ông ta sẽ không còn bất cẩn như trước. |
The Simile Of The Infant, Anguttara Nikaya Generally, monks, beings find sensual pleasures enjoyable. Now if a young man of good family has discarded sickle and carrying-pole [5] and has gone forth from home into the homeless life, one may rightly suppose that he has done so out of faith. And why can this be assumed? Because for the young, sensual pleasures are easily accessible. Of whatsoever kind, coarse, average or refined – they all count as sensual pleasures. Now suppose, monks, there is a tender infant lying on its back. Through the nurse’s negligence, the child has put a little stick or a shard into its mouth. Then the nurse very quickly would consider what has happened, and very quickly she would remove the object. But if she is unable to remove it quickly, she would hold the infant’s head with her right hand, and crooking a finger, she would extract the object, even if she had to draw blood. And why? Though certainly it hurts the infant – and I do not deny this – yet the nurse had to act like this, wishing the best for the child, being concerned with its welfare, out of pity, for compassion’s sake. But when the child has grown up and is sensible enough, the nurse can be unconcerned about the child, knowing that now it can watch over itself and will no longer be negligent. Similarly, monks, as long as a monk has not yet proved his faith in things wholesome, not yet proved his sense of shame and moral dread, his energy and wisdom as to things wholesome, so long do I have to watch over him. But when he has proved himself in all these things, I can be unconcerned about that monk, knowing that he can now watch over himself and will no longer be negligent. [6] 5. A-a: “The sickle for cutting grass, the pole for carrying it away.” This is given as an example of means of livelihood. 6. According to A-a, this refers to a stream-enterer. Source: http://www.bps.lk/olib/wh/wh208-u.html#3.TheSimileoftheInfant
|