Về Hạnh Bố Thí


VỀ HẠNH BỐ THÍ

Bình Anson

Bố Thí là một đức hạnh cao quí thường được đề cập đến trong cuộc sống tu tập của người con Phật, tu sĩ lẫn cư sĩ, trong mọi tông pháiPhật Giáo.

Có lẽ đa sốPhật tửchúng ta đều nghe biết nhiều về các lời giảng trong kinh điển Bắc truyền, đều quen thuộc với các khái niệm hành trì như Lục độ Ba-la-mật và Tứ nhiếp pháp của hàng Bồ-Tát. Về lục độ Ba-la-mật thì gồm có 6 đức hạnh: Bố thí, Trì giới, Nhẫn nhục, Tinh Tấn, Thiền định, và Trí tuệ. Về Tứ nhiếp pháp thì gồm có: Bố thí, Ái ngữ, Lợi hành, và Đồng sự.

Trong kinh điểnnguyên thủy, Bố Thí cũng là một đức hạnh tối quan trọng mà Đức Phật thường giảng dạy và khuyên nhủ chúng ta nên cố gắngtu tập. Trong khi kinh điển Bắc truyền có ghi 6 pháp Ba-la-mật, kinh điểnnguyên thủy đề cập đến 10 pháp Ba-la-mật của hàng Bồ Tát, gồm: Bố thí, Trì giới, Xuất gia, Trí tuệ, Tinh tấn, Kiên nhẫn, Chân thật, Chí nguyện, Từ tâm, và Xả ly. Cho nên, khái niệm về các hạnh Ba-la-mật trong tất cả các tông phái đều rất giống nhau, đều đề cao Bố Thí như là đức hạnh đầu tiên cần phải được tu tập.

Ở đây, chỉ xin trình bày tóm tắt, giới hạn trong phạm vipháp bố thí trong thế gian, về các lời dạy của Đức Phật cho hàng đệ tửcư sĩtại giachúng ta, như đã ghi lại trong Kinh Tạng Nikàya nguyên thủy.

* * *

“Bố Thí” là chữ Hán Việt, gồm chữ “Bố” và chữ “Thí”. “Bố” là bày ra, ban rộng ra, trải đều ra; như trong những chữ: ban bố, phân bố, tuyên bố, công bố, bố trí, bố cục, bố cáo, bày binh bố trận. “Thí” còn đọc một âm khác là “Thi”, nghĩa là thực hiện, áp dụng, làm ra; như trong những chữ: thí nghiệm, thí điểm, thí công (thi công)

“Bố thí” có nghĩa là làm cho rộng ra, trải rộng ra, phân chia cùng khắp. Từ đó, Bố Thí mang một ý nghĩa là: chia xẻ, san sẻ. Tiếng Anh thường dịch là: Giving, Donating, Sharing. Trong tiếng Phạn Pàli, Bố Thí là: Dàna, hay Càga.

“Dàna” thường được phiên âm là “Đàn-na”, có khi chỉ gọi tắt là “Đàn”, như trong cụm từ “Đàn Ba-la-mật”, có nghĩa là “Đàn-na Ba-la-mật”, “Dàna Pàrami”, hay là hạnh Ba-la-mật về sự Bố Thí.

Trong kinh sách, đôi khi chúng ta thấy có sự dùng chữ kết hợp âm tiếng Phạn và tiếng Hán. Thí dụ như chữ “Đàn chủ”: Đàn là từ chữ Phạn “Dàna”, Chủ là tiếng Hán. Đàn Chủ là người đứng ra thực hiện việc bố thícúng dường, tiếng Pali là “Dànapati”.

“Đàn chủ” cũng còn được gọi là “Thí Chủ”. Chữ “Thí” ở đây là nói tắt từ chữ “Bố Thí”. Trong thuật ngữPhật học, chữ “Thí” không còn mang nghĩa đen là “làm, thực hiện, hành động”, mà thường được hiểu như là chữ tắt của “Bố Thí”. Ngoài chữ “Thí Chủ”, chúng ta thường thấy các chữ khác như là: Đàn-na tín thí, nhà thương thí, thí thực, thí cô hồn, tài thí, pháp thí, niệm thí, v.v. Tất cả đều có hàm chứa ý nghĩa “Bố Thí”.

*

Trong Trường Bộ, kinh 33; trong Kinh Phật Thuyết Như Vậy, Chương 3 Pháp; và trong Tăng Chi Bộ, Chương Tám Pháp, Đức Phật có dạy 3 pháp hành để tạo căn bản phước báu trên đường tu tập. Đó là: Bố thí (Dàna), Trì giới (Sìla), và Tu thiền (Bhàvanà): “Này các Tỳ-khưu, có ba phước nghiệp sự này. Đó là: Phước nghiệp sự do bố thítác thành, phước nghiệp sự do giới tác thành, và phước nghiệp sự do tu thiềntác thành“.
Bố thí cũng là một trong 3 hạnh kiểm được người hiền trí, bậc thiện nhântán thán. Đó là: Bố thí, Xuất gia, và Phụng dưỡng cha mẹ. “Xuất gia” (pabbajjà) ở đây có ý nghĩa là sự thiểu dục, sự thoát ly điều bận rộn phiền não, thọ trìpháp khôngnão hại, sống chế ngự, điều phụchòa hợp. Trong Tăng Chi Bộ, Chương Ba Pháp, Đức Phật dạy: “Này các Tỳ-khưu, có ba pháp được người Hiền trí tuyên bố, được bậc Chân nhântuyên bố. Đó là: Bố thí, Xuất gia, và Hầu hạ cha mẹ.”
Trong truyền thốngNam tông, một trong những bài kinhchúng ta thường được nghe tụng đọc là kinh Đại Hạnh Phúc (Mahà-Mangala Sutta), thuộc Kinh Tập, Tiểu Bộ. Trong bài kinh nầy, Đức Phật giảng rằng Bố thí là một trong 38 điều mang lại hạnh phúc tối thượng cho người cư sĩtại giachúng ta. Đức Phật còn cho biết rằng Bố thí là một trong ba yếu tố để biết được một người có lòng tintrong sạch nơi Chánh Pháp, như đã ghi lại trong Tăng Chi Bộ, Chương 3 Pháp:
Do ba sự kiện, này các Tỳ-khưu, một người được biết là có lòng tin. Thế nào là ba? (1) Ưa thấy người có giới hạnh, (2) ưa nghe diệu pháp, (3) với tâm ly cấu uế của xan tham, sống trong nhà, bố thírộng rãi với bàn tay sạch sẽ, ưa thíchtừ bỏ, sẵn sàng để được yêu cầu, thích phân phát vật bố thí.”
Một người bố thítrong sạch như thế, theo lời Đức Phật, sẽ tạo được một tài sản rất lớn, không bao giờ bị lửa đốt cháy, lụt làm trôi mất, bị ăn trộm, bị chánh quyền tịch thu, hay bị kẻ thù địch lấy đi mất. Tài sảnphước báo do hạnh Bố Thí tạo ra là một trong 7 loại tài sản cao quí nhất – gọi là thánh tài – mà chúng ta có thể tích lũy được. Đức Phật dạy trong Tăng Chi Bộ, Chương 7 Pháp:
Này các Tỳ-khưu, có bảy tài sản này. Thế nào là bảy? Tín tài, giới tài, tàm tài, quý tài, văn tài, thí tài, tuệ tài. (…) Và này các Tỳ-khưu, thế nào là thí tài? Ở đây, này các Tỳ-khưu, vị Thánh đệ tử với tâm từ bỏ cấu uế của xan tham, sống tại gia phóng xả, với bàn tay rộng mở, ưa thích xả bỏ, sẵn sàng để được yêu cầu, ưa thích san sẻ vật bố thí. Này các Tỳ-khưu, đây gọi là thí tài.
Bố Thí cũng được xem là một loại hương thơm cao quý, tỏa ra cùng khắp, theo mọi hướng, tạo ra nhiều tiếng lành, danh thơm cho xóm làng hay cộng đồng nơi chúng tasinh hoạt. Trong Tăng Chi Bộ, Chương 3 Pháp, Ngài Ananda hỏi Đức Phật:
– “Bạch Thế Tôn, loại cây hương gì có mùi hương bay thuận gió, có mùi hương bay ngược gió, có mùi hương bay thuận gió lẫn ngược gió?
Đức Phậttrả lời:
– “Ở đây, này Ananda, tại làng nào hay tại thị trấn nào, có nữ nhân hay nam nhânquy y Phật, quy y Pháp, quy ychúng Tăng, tuân giữ 5 giới, tâm tánhhiền lương, sống trong nhà với tâm không nhiễm xan tham, bố thí không luyến tiếc với tay rộng mở, thích thútừ bỏ, sẵn sàng được yêu cầu, ưa thíchchia xẻ đồ bố thí. Người như vậy, được các Sa-môn, Bà-la-môn, Chư Thiên và các phi nhân đều tán thán. Và như thế, người đó là loại cây hương quý. Cây hương đó, này Ananda, có mùi hương bay thuận gió, có mùi hương bay ngược gió, có mùi hương bay thuận gió lẫn ngược gió”.

*

Tuy nhiên, hạnh Bố Thí không phải là một điều dễ thực hiện như nhiều người thường hiểu lầm. Đây là một pháp môntu tập đòi hỏi chúng ta phải tinh tấn, có chánh niệmtrí tuệ.
Trước hết, Đức Phật dạy rằng khi bố thí, chúng ta phải biết nhận thứcrõ ràng về vật cho, cách cho, và tâm ý cho. Trong Tăng Chi Bộ, Chương 8 Pháp, Ngài dạy:
Này các Tỳ-khưu, có tám sự bố thí của bậc chân nhân. Thế nào là tám? Cho vật trong sạch; cho vật thù diệu; cho đúng thời; cho vật thích ứng; cho với sự cẩn thận; cho luôn luôn; khi cho, tâm tịnh tín; sau khi cho, tâm luôn hoan hỷ”.
Như thế, khi bố thí, vật cho phải là vật trong sạch, vật thù diệu, vật thích ứng; cách cho phải là cho đúng thời, cho với sự cẩn thận, cho luôn luôn; và tâm ý cho phải là tâm tịnh tín khi cho, tâm luôn hoan hỷ sau khi cho.
Trong Tăng Chi Bộ, Chương 5 Pháp, Đức Phật dạy: “Có năm loại bố thí xứng đáng bậc chân nhân: bố thílòng tin; bố thíkính trọng; bố thí đúng thời, bố thí với tâm không gượng ép; bố thí không làm thương tổn mình và người.” Ngài cũng dạy về năm loại khác là: “Có năm loại bố thí xứng đáng bậc chân nhân: bố thí có lòng cung kính; bố thísuy nghĩ; bố thí tự tay mình; bố thí đồ không quăng bỏ; bố thísuy nghĩ đến tương lai”.
Về bố thí cho đúng thời, Đức Phật nêu rõ có 5 loại:
Bố thí cho người mới đến trú xứ của chúng ta.
Bố thí cho người sắp ra đi, rời khỏi trú xứ của chúng ta.
Bố thí cho người đau bệnh.
Bố thí trong thời đói.
– Phàm những hoa quả gì mới gặt hái được, dành chúng đầu tiên để cúng dường các bậc giữ giới hạnh.
Nếu được như thế, hạnh Bố Thí sẽ mang lại các lợi ích: “Tùy theo vật bố thí, tùy theo cung cách bố thí, kết quả sẽ đưa đến cho người bố thí với tài sảnsung mãn, với dung sắc thù thắng như hoa sen, với vợ con, các người làm công tận tụy phục vụtuân hành, với các vật dụng đến đúng thời, đúng lúc, với năm dụccông đức được thọ hưởng đầy đủ, và với các tai nạn không hề xảy đến.”
Trong các đoạn kinh khác, Đức Phật dạy thêm về các lợi ích khác:
Này các Tỳ-khưu, có năm lợi ích này của bố thí. Thế nào là năm?
– Được nhiều người ái mộ, ưa thích;
– Được bậc thiện nhân, chân nhân thân cận;
Tiếng đồntốt đẹp được truyền đi,
– Không có sai lệch khi thuyết pháp;
– Khi thân hoại mạng chung, được sanh lên cỏi lành thiên giới.
Về lợi íchcủa bố thíthực phẩm: “Người bố thíbữa ăn, này các Tỳ-khưu, sẽ được hưởng năm kết quả: sống thọ, sắc diện tươi đẹp, sống an lạc, có sức khỏe, có biện tài”.
Thêm vào đó, theo Chú Giải, để có kết quả to lớn, sự bố thí phải hội đủ 3 điều kiệnthành tựu:
1. Thành tựuruộng phước (khettasampatti), tức là nói đến đối tượng thí, người thọ thí là bậc chánh hạnh, bậc hội đủ các ân đứcđặc biệt.
2. Thành tựuvật thí (deyyadhammasampatti), tức là có vật thí đầy đủ, hợp pháp, thanh tịnhthích hợplợi ích cho người nhận.
3. Thành tựu tâm ý (cittasampatti), tức là tác ýbố thí có đầy đủ, có tâm tịnh tín, có tâm hoan hỷ trong ba thời: trước khi làm, đang khi làm và sau khi làm.

*

Có 2 loại bố thí: bố thí tài vật (tiền bạc, thức ăn, vật dụng) và bố thí pháp (giáo pháp, các điều hay, lẽ phải). Trong 2 loại nầy, bố thí pháp là cao quý và có nhiều lợi lạc hơn, như đã dạy trong Kinh Pháp cú (354): “Bố thí Pháp là cao thượng hơn tất cả các pháp bố thí khác”.
Trong Kinh Phật Tự Thuyết (Iti 98), Đức Phật dạy: “hai loại bố thí: Bố thí tài vật và bố thí Pháp. Trong đó, bố thí Phápbố thítối thượng. Có hai sự phân phát: Phân phát tài vật và phân phát Pháp. Trong đó, phân phát Pháp là phân phát tối thượng. Có hai loại giúp đỡ: giúp đỡ bằng tài vật và giúp đỡ bằng Pháp. Trong đó, giúp đỡ bằng Pháp là giúp đỡ tối thượng.”
Trong Tăng Chi Bộ, Chương Một Pháp: “hai loại bố thí: Bố thí tài vật và bố thí Pháp. Trong đó, bố thí Pháptối thắng.”
Trong Tương Ưng Bộ, Tập I, Chương I, có ghi lại câu chuyện trong một đêm nọ, một vị thiên tử đến hỏi Đức Thế Tôn:
Cho gì là cho lực?
Cho gì là cho sắc?
Cho gì là cho lạc?
Cho gì là cho mắt?
Cho gì cho tất cả?
Xin đáp điều con hỏi?
Đức Thế Tôntrả lời:
Cho ăn là cho lực,
Cho mặc là cho sắc,
Cho xe là cho lạc,
Cho đèn là cho mắt.
Ai cho chỗ trú xứ,
Vị ấy cho tất cả.
Ai giảng dạy Chánh Pháp,
Vị ấy cho bất tử.
Cũng cần ghi nhận ở đây là có nhiều người thường than phiền rằng vì điều kiệnsinh hoạt làm ăn khó khăn, hay vì hoàn cảnhgia đình, nên họ không có dư tiền của để thực hiện hạnh bố thí. Tuy nhiên, đó chỉ là các bố thí tài vật. Đức Phật có dạy rằng nếu người nào giữ lòng tịnh tín, quy y Tam Bảo và giữ tròn 5 giới căn bản, thì đó là đại bố thí, và là nguồn công đức vô lượng cho chúng sinh, vì người ấy mang lại sự an vui, thương yêu hài hòa đến cho mọi người, mọi loài sống chung quanh người ấy. Trong Tăng Chi Bộ, Chương Tám Pháp, Đức Phật dạy:
“Có tám nguồn nước công đức này, là nguồn nước thiện, món ăn cho an lạc, làm nhân sanh Thiên, quả dị thụcan lạc, đưa đến cõi trời, dẫn đến khả ái, khả hỷ, khả ý, hạnh phúc, an lạc. Đó là:
Quy y Phật, Pháp, Tăng là 3 nguồn nước đầu;
– 5 nguồn nước kế là giữ tròn 5 giới căn bản. Đó cũng là 5 đại bố thí, bởi vì làm được như thế, sẽ đem cho sự không sợ hãi (vô úy) cho vô lượngchúng sanh, đem cho sự không hận thù cho vô lượngchúng sanh, đem cho sự không hại cho vô lượngchúng sanh; sau khi cho vô lượngchúng sanh, không sợ hãi, không hận thù, không hại, vị ấy sẽ được san sẻ vô lượng không sợ hãi, không hận thù, không hại.”
Cũng xin ghi nhận thêm là trong vài tài liệu kinh sách phát triển về sau nầy, ngoài Bố thí Tài và Bố thí Pháp, còn có đề cập đến một loại thứ ba là Bố thíVô úy, tức là mang đến, san sẻ sự không sợ hãi, không hận thù, không hại. Theo thiển ý, có thể xem Bố thíVô úy là kết quả của Tài thíPháp thí, không cần phải tách ra thành một phân loại riêng biệt.

*

Nếu chỉ thực hành hạnh Bố Thí không thôi thì cũng chưa tròn đủ. Trong Tăng Chi Bộ, Chương 5 Pháp, Ngài Xá Lợi Phật có dạy ông Cấp Cô Độc rằng cúng dường, bố thí tứ vật dụng, tuy tạo nhiều phước báu, nhưng cũng chưa đủ. Người cư sĩ còn phải gắng tu tập thiền định, để được hỷ lạc do tâm xả ly sinh ra. Lời khuyên nầy được Đức Phậtđồng ý và khen ngợi.
Do đó, kinh điểnnguyên thủy còn ghi lại việc thực hành phápquán niệm về lòng Bố Thí, hay “Niệm Thí”, như là một trong 6 pháp tùy niệmcần phảitu tập. Trường Bộ, kinh 34, có ghi:
Thế nào là sáu pháp cần phải tu tập? Đó là sáu tùy niệm xứ: Phật tùy niệm, Pháp tùy niệm, Tăng tùy niệm, Giới tùy niệm, Thí tùy niệm, Thiên tùy niệm. Đó là sáu pháp cần phảitu tập.”
Đức Phậtgiải thích thêm cho ông Mahànàma về niệm Thí như sau (Tăng Chi Bộ, Chương 11 Pháp):
Này Mahànàma, Ông hãy niệm Thí như sau: “Thật là được lợi cho ta! Thật là khéo được lợi cho ta! Vì rằng với quần chúng bị cấu uếxan thamchi phối, ta sống trong gia đình, với tâm không bị cấu uế của xan thamchi phối, bố thírộng rãi, với bàn tay sạch sẽ, ưa thíchtừ bỏ, sẵn sàng, để được yêu cầu, ưa thích phân phát vật bố thí”.
Này Mahànàma, trong khi vị Thánh đệ tửtùy niệm Thí, tâm của vị ấy không bị tham ám ảnh, tâm không bị sân ám ảnh, tâm không bị si ám ảnh; trong khi ấy, tâm được chánh trực nhờ duyên Thí. Vị Thánh đệ tử, này Mahànàma, với tâm chánh trực, có được nghĩa tín thọ, có được pháp tín thọ, có được hân hoanliên hệ đến pháp. Khi có hân hoan, hỷ sanh; khi có hỷ, thân được khinh an; khi thân khinh an, cảm giáclạc thọ; khi có lạc thọ, tâm được định tĩnh. Này Mahànàma, như vậy gọi là bậc Thánh đệ tử sống đạt đượcbình đẳng với chúng sanh không bình đẳng, sống đạt đượcvô sân với chúng sanh có sân, nhập được dòng lưu của Chánh Pháp, và tu tậptùy niệm Thí.”
Trong Tăng Chi Bộ, Chương Một Pháp, ngoài 6 đề mụcquán niệm nêu trên, còn ghi thêm 4 đề mục khác là niệm Hơi thở, niệm Chết, niệm Thân, và niệm Tịch tịnh, như sau:
Có một pháp, này các Tỳ-khưu, được tu tập, được làm cho sung mãn, đưa đến nhất hướngnhàm chán, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, thắng trí, giác ngộ, Niết-bàn. Một pháp ấy là gì? Chính là niệm Phậtniệm Phápniệm Tăngniệm Giớiniệm Thíniệm Thiên… niệm Hơi thở… niệm Chết… niệm Thân… niệm Tịch tịnh. Chính một pháp này, này các Tỳ-khưu, được tu tập, được làm cho sung mãn, đưa đến nhất hướngnhàm chán, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, thắng trí, giác ngộ, Niết-bàn”.
Xin giải thíchtóm tắt:
1. Niệm Phật (buddhànussati) là niệm tưởng mười ân đức của Phật.
2. Niệm Pháp (dhammànussati) là niệm tưởng sáu ân đức của giáo pháp.
3. Niệm Tăng (sanghànussati) là niệm tưởng chín ân đức của Tăng chúng.
4. Niệm Giới (sìlànussati) là niệm tưởng giớithanh tịnh của mình.
5. Niệm Thí (càgànussati) là niệm tưởng hạnh bố thí xả tài của mình.
6. Niệm Thiên (devatànussati) là niệm tưởng các công hạnhtác thànhchư thiên và xét lại công hạnh mình có.
7. Niệm Chết (maranasati) là suy niệm sự chết đã, đang và sẽ đến với chúng sanh luôn cả ta, để làm cho tâm không dể duôi.
8. Niệm Thân hành (kàyagatàsati) là suy niệm thân này cho thấy rằng bất tịnh, uế trược, ổ bệnh tật, khả ố, thực tính thân này là như vậy, v.v. để từ bỏ sự luyến ái.
9. Niệm Hơi thở (ànàpànàsati) là niệm về hơi thở vô, hơi thở ra, để trừ sự phóng tâm.
10. Niệm Tịch tịnh (upasamànussati) là suy niệm trạng thái Niết-bàn, nơi không còn phiền nãođau khổ, một trạng tháivắng lặngtuyệt đối.
Để tu tập về pháp quán niệm lòng Bố Thí, có thể xem thêm các hướng dẫn chi tiết của ngài Luận sưPhật Âm (Buddhaghosa) trong bộ Thanh Tịnh Đạo (Visuddhi-magga), do Ni sưTrí Hải dịch Việt, ở Chương VII, đoạn viết về Niệm Thí.

* * *

Tóm lại, Bố Thí là một đức hạnh cao quý mà Đức Phật khuyên tất cả Phật tửchúng tacần phảitu tập. Bố thí có 2 loại: Bố thí Tài và Bố thí Pháp, trong đó, Bố thí Pháp là cao thượng hơn. Khi bố thí, chúng ta phải có chánh niệmtrí tuệ để nhận thứcrõ ràng về vật bố thí, cách thức bố thí, đối tượng nhận bố thí, và tâm ý của chúng ta khi làm chuyện bố thí. Bố thícần phải phát nguồn từ lòng tịnh tín nơi Tam Bảo và tròn đủ giới hạnh để đem lại sự an vui đến cho muôn loài. Cuối cùng, chúng tacần phải hành thiền, trong đó, quán niệm về lòng Bố thí là một pháp môn quan trọng cần phải được tu tập.
Bình Anson
Perth, tháng 7-2004

Bài Đọc Thêm
Bố Thí Ba La Mật, Thích Trí Siêu